“TẤM GƯƠNG TIÊU BIỂU VỀ NGHỊ LỰC SỐNG VÀ THEO ĐUỔI ĐAM MÊ VỚI NGHỀ”

Thứ hai - 20/12/2021 10:07
“TẤM GƯƠNG TIÊU BIỂU VỀ NGHỊ LỰC SỐNG VÀ THEO ĐUỔI ĐAM MÊ VỚI NGHỀ”
   Cách đây mười lăm năm,  ngôi trường nhỏ nằm bên bờ sông Nhuệ đón một cô giáo trẻ về ươm những mầm xanh. Đó là cô giáo Dư Phương Liên- một giáo viên dạy văn đầy nhiệt huyết, mới ra trường và thi đậu công chức được 2 năm.    Khi ấy, tôi cũng đang công tác ngôi trường đó nên tôi biết rất rõ câu chuyện của em.  Cuộc đời em là cả một  sự phấn đấu vươn lên không ngừng nghỉ,truyền cảm hứng sống cho bao người.

  Ngày em về trường đã có thành tích là giáo viên dạy giỏi và đang cùng chúng tôi dốc sức cho các lứa học sinh ở môi trường mới.  Nhưng rất tiếc một biến cố không ngờ đã ập đến với em, đó là căn bệnh u não khi em vừa mang thai đứa con đầu lòng, khiến em phải tạm dừng công việc dạy học để phục vụ cho việc chữa trị. Từ đó đến nay, các ca phẫu thuật liên tiếp diễn ra, tôi không nhớ nổi Công đoàn nhà trường đã đến thăm em bao nhiêu lần, chỉ biết sức em càng ngày càng yếu đi, di chứng của bệnh tật ngày càng nặng hơn. Ban đầu là điếc, hỏng một mắt, méo miệng, đi lại không vững rồi đến đau gãy thắt lưng cột sống, cuối cùng là mù lòa vào năm 2019. Vì thế, em vĩnh viễn phải rời xa bục giảng, bỏ lại toàn bộ công việc còn dang dở.
    Nhưng với tâm huyết và sự nỗ lực hết mức, em đã không bỏ cuộc. Trong thời gian chưa bị mù, em học thiết kế giáo án trên máy tính, giúp đỡ một vài đồng nghiệp,  làm video về mái trường, thầy cô, bạn bè… .  Với chuyên môn về văn, không đi dạy được nữa thì em dồn toàn bộ tình yêu câu chữ của mình vào niềm đam mê viết lách. Các bài bài báo, các mẩu chuyện nhỏ của em dần xuất hiện nhiều hơn.
    Trong thời gian mù lòa, Liên viết tự truyện kể lại  tất cả nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần trong quá trình đấu tranh gian nan với bệnh tật của mình, kể lại cả những hồi ức tươi vui, trong trẻo về thời thơ ấu, thời học trò hoa mộng. Tác phẩm được đánh giá khá cao về văn phong và được bạn đọc đón nhận nồng nhiệt. Để có cuốn sách này, em đã viết lên giấy A3 những chữ to đùng rồi nhờ con trai đánh máy lại.

   Hiện tại, sau một năm điều trị, mắt em đã tìm thấy chút ánh sáng mờ mờ. Em lập tức quay về với công việc viết lách của mình. Bao câu chuyện về những người sống bên em lần lượt ra đời. Mỗi người một vẻ nhưng tất cả đều có chung tình yêu thương dành cho em, là động lực để em vươn lên trong cuộc sống. Những câu chuyện nhỏ giản dị mà đem lại niềm rung động sâu xa về vẻ đẹp của tình người, tình đời trong xã hội, là đốm lửa nhỏ ấm áp trong những ngày dịch bệnh nặng nề, u ám.
    Không chỉ mình tôi có cảm nhận về nghị lực sống phi thường của em mà rất nhiều người khác cũng có những cảm nhận như vậy. Sau đây, tôi xin phép được trích dẫn một số tâm sự của bạn bè em trên facebook: “Cảm ơn chị đã tặng em sách, người chị tuyệt vời đã luôn sát cánh bên em trong thời gian qua, chị có con mắt tâm hồn, có trái tim yêu thương và mạnh mẽ, em ngưỡng mộ chị, chị đã vượt qua cái ngưỡng mà người đời nói không thể và chị đã làm được một cách xuất sắc, chị là tấm gương sáng cho mọi người nhìn vào, em rất hạnh phúc khi được quen biết chị, được chị dẫn lối từ lời ăn tiếng nói đến cách dùng từ đặt câu.  Quyển sách của chị rất cảm động, biết ơn chị về tất cả! ”(Quách Văn Sơn).
    Hay là những lời của chị Đinh Tú:  “Chị rất cảm kích và tự hào về em! Cuộc đời này tưởng như đã bất công với em gái của chị, nhưng không phải vậy, em nhận được rất nhiều tình yêu thương của gia đình, bạn bè, xóm giềng, và cả những người mà em không hề quen biết nữa. Giờ đây sau khi hoàn thành ước nguyện của mình là xuất bản được cuốn tự truyện “Tôi phải sống”, được  độc giả trên mọi miền Tổ Quốc đón nhận và ủng hộ, chị biết niềm vui của em còn nhân lên gấp bội khi mỗi sớm mai thức dậy em lại có thêm một ngày nữa để yêu thương, để lan tỏa nghị lực sống cho những người kém may mắn cũng như những người hoàn toàn khỏe mạnh. Cho đi và nhận lại những yêu thương là lẽ tất yếu của cuộc đời. Một người ốm đau bệnh tật như em mà làm được những điều kì diệu khiến chị và bao người ngưỡng mộ......”.  
    Ngoài ra, tôi còn được biết em đã dùng một phần số tiền bán sách tự truyện của mình để ủng hộ cho quỹ vắc xin phòng chống dịch bệnh Covid-19 của Việt Nam ( do phường La Khê, nơi em sống, phát giấy chứng nhận)
   Tấm lòng của em, nghị lực của em, đẹp như đóa hoa hướng dương luôn hướng về phía mặt trời. Tôi và mọi người luôn cầu mong em khỏe mạnh, bình an để có thêm thật nhiều việc làm hữu ích cho đời.

 
 

 

 

Tác giả: Đặng Thị Thúy Nga

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây